Ánh trăng lẻ loi

[Dm] Nhớ quá em [Bb] ơi làm [C] sao để vơi nỗi [Dm] sầu

Nhớ quá em [Bb] ơi làm [C] sao cho vơi nỗi [F] đau

[Dm] Muốn cố quên [Bb] em mà [C] sao vẫn không quên [Dm] được

Có lẽ con [Bb] tim giờ [C] đã quá yêu em [Dm] rồi.

Phải làm [Bb] sao để quên [C] đi người yêu [F] hỡi

Phải làm [Bb] sao để trái [C] tim thôi mong [Dm] chờ

Thôi thì quên nhé [Gm] em dẫu biết [C] rằng trái tim yêu [Am] người

[Dm] Thôi thì quên nhé [C] em dẫu biết [Am] rằng sẽ không thể [Dm] quên.

 

ĐK:

Trả cho [Bb] anh những ước [F] thề ngày [C] xưa nay đâu [Dm] rồi

Trả cho [Bb] anh những tiếng [F] cười và [C] lời em đã [Dm] hứa

Hứa yêu [Bb] anh yêu suốt [F] đời mà [C] nay em quên [Dm] rồi

Để nơi [Bb] đây anh mãi [F] chờ chờ [Am] em trong lẻ [Dm] loi.

Ánh trăng [Bb] khuya nay đã [F] tàn mà [C] sao em vẫn chưa [Dm] về

Để nơi [Bb] đây trăng héo [F] gầy mình [C] trăng âm thầm [Dm] khóc

Khóc thương [Bb] cho mối duyên [F] đầu giờ [C] đây đã phai nhạt [Dm] màu

Trách sao [Bb] ai quá vô [F] tình để [Am] cho ánh trăng lẻ [Dm] loi.