Bình Dương khúc hát ân tình

1. Quê mình Bình [F] Dương [Am]

Ân tình ngàn [Dm] thương

Nắng vàng trên [G] nương, cây xanh xanh phố [Dm] phường

Khắp đường muôn [G] phương, tươi sáng quê [F] hương

Tiếng cười thân [C] thương, em [F] xinh vui đến [Dm] trường.

 

2. Ai về Bình [F] Dương [Am]

Thăm lại miền [Dm] thương

Thuở nào xa [G] xưa, cha ông ta mở [Dm] đường

Ngút ngàn cao [G] su, xanh ngát quê [F] hương

Lẫy lừng Khu [C] D, năm [A7] xưa là chiến [Dm] trường.

 

ĐK:

Thương người công [G] nhân, thương quá là [Dm] thương

Sóng Thần, Việt [G] Hương, rộn vang những công [Dm] trình

Tân Uyên [G] xinh, yên bình, làng quê [Dm] mình

Bàu Bàng, Định [C] An, Dầu [A7] Tiếng ân [Dm] tình.

Đây vườn cau [G] xinh, trong nắng bình [Dm] minh

Thủ Dầu Một Thuận [G] An, lung linh sắc mây [Dm] hồng

Măng đơm [G] bông, hương nồng, nhà ai [Dm] trồng

Làng tranh [C] sơn, làng [A7] sứ, đan, [Dm] đồng.

 

3. Ta về Bình [F] Dương thăm lại dòng [Dm] sông

Thương cánh [G] đồng thương Phú Giáo chờ [Dm] trông

Bến cát, Dĩ [C] An tình thắm duyên [F] nồng

Màu trời mênh [A7] mông, ngời sáng tươi [Dm] hồng.