Chiêu niệm

1. Hồn [Em] đốt hương thơm ngạt [Am] ngào

Đợi phút mê [Em] man xuôi mấy dòng xanh [G] biếc

[Em] vàng xao xác [B7] nhẹ khi gió [Em] về

Dặt dìu lá cây lũ chim xưa đã bay đi tìm [B7] nhau.

 

2. Gềnh đá chia đôi lời [Am] thề

Rụng ánh sao [Em] khuya ta biết người đêm [G] ấy

Mắt [Em] huyền nghiêng mấy [B7] nhịp, chua xót [Em] đời

Nửa đời phấn hương đã tan đi, đã tan đi cùng [B7] nhau.

 

ĐK:

Cuối ngày [Em] phai, chiều buông cánh [Am]

Không đợi [B7] chi, thoáng hương xưa đã đưa [C] về

Nước xuôi [Am] nguồn

Bên người lẻ [Em] loi ngồi trong thanh [G] vắng

[Em] Mấy hoàng hôn đã cách [D] xa

[B7] Thôi.

 

3. Tàn đóa ngây thơ vội [Am] vàng,

Chạm vết thương [Em] xưa mưa trút ngoài xa [G] vắng

Cát [Em] vàng nghiêng mấy [B7] nhịp, ta khóc [Em] người

Nửa đời phấn [B7] hương đã tan đi, đã tan trong hồn thương [Em] nhớ.