Trách hờn giọt mưa

1. Đêm [Am] đêm, từng giọt buồn tí tách bên [Dm] thềm

Bên [G] hiên, dòng nước cuốn xóa mờ bến [C][E7]

Đêm [Am] nay, lòng chợt buồn nghe mưa thổn [F] thức

Mưa [E7] rơi, nhớ mong từng tiếng nói ngọt ngào.

 

2. Mưa [Am] ơi, còn tìm đâu giây phút êm [Dm] đềm

Trong [G] tay, hồn đắm đuối giữa vòng ái [C] ân [E7]

Môi [Am] hôn, dìu người vào cơn mơ ngây [F] ngất

Không [G] gian lắng [E7] chìm trong tiếng mưa [Am] rơi.

 

ĐK:

Giọt mưa [E7] rơi cho phố đêm lẻ [Am] loi

Buốt giá cô [G] liêu, yêu thương nay đã xa [E7] rồi

Chờ đợi [Dm] người, bờ môi khô héo nụ [C] cười

Từng giọt [E7] buồn lăn dài theo nỗi cô đơn.

Dòng lệ [Am] rơi, hay [E7] gió mưa tả [Am] tơi

Mưa đến, mưa [G] đi, mưa reo nhung nhớ đêm [E7] dài

Một người [Dm] chờ, một người sao mãi xa [C] vời

Giấc mộng [E7] đời dần chìm tan giữa cơn [Am] mưa.

 

3. Đêm [Am] sâu từng niềm đau theo gió lạnh [Dm] về

Mưa [G] tuôn sầu khắp chốn mảnh hồn vỡ [C] tan [E7]

Đêm [Am] nay chợt ngỡ ngàng nghe mưa xa [F] vắng

Yêu [E7] ai cho nỗi nhớ trách hờn giọt [Am] mưa.